-Cát Phượng là một trong những gương mặt đầu tiên gắn bó với sân khấu đó
từ lúc mới ra đời, còn khó khăn. Giờ nó ăn nên làm ra, chị có thấy tiếc
không?- Sâu khấu ngày xưa tôi cộng tác giờ phátđạt một phần cũng do người quản lý quá giỏi. Chị ấy không cần tôi nữa,
tôi cũng buồn thật đấy nhưng không bao giờ tự cho mình thiểu não, thê
lương. Như vậy càng già thêm, tôi không làm chỗ này thì làm chỗ khác.
Tình yêu không còn sự hy sinh
- Sau này Cát Phượng đi diễn, động lực kiếm tiền nhiều hơn là tâm huyết?-Sau “trận” với đàn chị, tôi nghiệm ra một điều, sống không vì mình
trước sẽ bị trời phạt. Ví dụ, giờ ai mời về diễn, tôi vẫn diễn hết mình
trên sân khấu, nhưng sự nhiệt huyết không còn như ngày xưa. Bây giờ,
với tình yêu, tôi cũng không hy sinh nữa nói gì đến nghề nghiệp.
-Sao lúc gặp nhiều khó khăn trong công việc, chị không cố giữ lấy hạnh
phúc và có chỗ dựa về kinh tế, giống như chị từng nói có người vẫn chọn
cách cam chịu để còn có người nuôi?- Chuyện củatôi không phải vì tiền nhé! Tôi nghĩ chia tay là cách giải thoát tinh thần cho bản thân. Nhiều người cứ cam chịu rồi để cuộc sống của mình
chết lúc nào không hay. Chuyện tôi và Thái Hòa cũng giống như kịch và
tấu hài vậy, hai thế giới khác nhau, khó hòa hợp. Làm việc chung thì
tốt, còn sống với nhau lại không.
Tôi tin vào duyên số lắm. Vợ chồng cũng là duyên nợ, có duyên thì gặp, có nợ thì sống lâu dài. Thậm chí, có đánh nhau cũng vẫn phải sống với nhau. Tôi và Thái Hòa có cái duyên gặp nhau nhưng cái nợ ngắn quá. Tính tôi tự lập quen rồi nên cũng chẳng có gì hụt hẫng lắm.
- Cuộc đời chị có bao nhiêu bước ngoặt?-Cũng không nhớ rõ lắm, nhưng theo học trường sân khấu là bước ngoặt quá
lớn, không giống với những gì tôi đã hình dung về sự xa hoa trong thời
giới của nghệ sĩ. Nhiều lúc đói quá, tôi thường xuyên phải đi bán máu
để lấy vài chục ngàn ăn mì gói. Ngay cả bây giờ, nếu không đi diễn tôi
cũng chẳng biết làm gì ra tiền mà chi trả cho đủ thứ hóa đơn. Vả lại,
tình yêu sân khấu lớn quá, còn chút hơi thở, tôi cũng bám lấy. Thậm
chí, tôi tự lập bàn thờ Tổ ở nhà. Anh Minh Nhí giờ vẫn còn chọc là Tổ
nghiệp sợ quá, thấy tôi khấn 30 tuổi mà chưa nổi tiếng thì sẽ tự tử nên
vội cho tôi nổi tiếng trước 30 tuổi.
|
... nhưng khi gặp chuyện buồn, Cát Phượng lại không thể chia sẻ cùng ai. |
Tôi nghĩ, trong cuộc sống, quan trọng là mình phải có niềm tin. Nhiều khi
có chuyện buồn phiền, tôi cũng không biết tâm sự cùng ai. Thực ra,
chính xác là tôi không thích vì sợ rằng họ có hiểu mình hay không hay
lại đi nói lung tung? Tôi đã gặp quá nhiều trường hợp như thế rồi.
- Lúc chia tay sân khấu chính kịch mình cộng tác trước đó cũng là lúc chị
ly dị. Như vậy có nghĩa là đàn chị mà chị nhắc đến đã đứng về phía Thái
Hoà?- Ngày chúng tôi chưa chia tay, chị ấy đã từng hỏi Thái Hoà rằng: “Hoà, mày định đi tấu hài hoài vậy sao?”. Tôi nghe được và hỏi lại: “Sao chị lại nói thế?”. Chị ấy cũng thấy mình đã đi quá xa nên không nói gì thêm.
Thật ra, chị ấy không muốn Thái Hoà đi diễn hài với tôi. Vì thế, khi tôi đi Mỹ diễn, có nhiều người nói ra nói vào, đó cũng là cái cớ để chị ấy đuổi tôi ra khỏi sân khấu. Cuộc đời tôi gặp nhiều dấu ấn lắm! Cuộc sống bây giờ đau nhưng thú vị.
- Hạnh phúc của chị hiện giờ là gì?- Tôi không tham vọng, sân si và bon chen nữa. Bạn bè được là mừng cho
họ, vì số họ may mắn hơn mình. Hạnh phúc của tôi là hàng ngày nhìn thấy
con trai lớn khôn, suy tính xem mình kiếm được bao nhiêu tiền cho con.
Nếu để lựa chọn cuộc sống bây giờ và ngày trước, tôi chọn bây giờ. Nó
đau nhưng thú vị, như vậy mới là cuộc đời. Tôi không phải là người
thuộc về đám đông. Tôi thích cuộc sống đơn giản, tôi hay giải trí một
mình bằng cách xem phim, đọc sách. Tôi tạm hài lòng với cuộc sống này.
- Sau những đổ vỡ chị còn hứng thú để kiếm một người đàn ông nào cho mình?- Bây giờ, xung quanh tôi không thiếu đàn ông, lớn tuổi và kém tuổi đều
có nhưng hình như tôi đã biết sợ. Tôi trở nên e dè hơn trong các mối
quan hệ. Tôi không muốn thay đổi cuộc sống hiện tại. Nếu có một người
nào đó yêu tôi, liệu họ có thương con tôi không?... Nếu không khéo lại
ly hôn nữa thì khổ. Hôn nhân thất bại, người phụ nữ thiệt nhiều. Khi
chia tay Thái Hoà, đầu óc tôi nặng nề lắm.
- Ngoài việc không muốn không gian riêng bị phá vỡ, chị có nghĩ rằng họ đến với mình vì mục đích nào đó?- Có chứ. Không có gì là không thể xảy ra, nhưng sợ hoài thì không thể
sống nổi. Khi yêu một ai đó, tôi không quan trọng nhỏ tuổi hay lớn
tuổi. Muốn người ta yêu mình, trước hết mình phải yêu người ta chân
thành.
Bây giờ tìm một người đàn ông yêu mình không
khó, nhưng chấp nhận một người là khó lắm. Tôi chọn sống cô đơn với con
thế này, mỗi tối chạy show, tôi cũng đi một mình, sáng đưa con đi học
cũng một mình… Có hôm đi Thủ Đức để quay phim ban đêm, tôi vẫn một mình
đi xe máy, trông giống người đàn ông. Một lần tôi bị cướp, chúng không
lấy được tiền nên đạp ngã cả người lẫn xe khiến tôi phải nằm viện một
thời gian.
Sau khi chia tay, tài sản lớn nhất của tôi là con trai. Tài sản tiền bạc mất có thể lấy lại được, nhưng con trai là tất cả đối với tôi.
Thích ngắm những đôi yêu nhau
-Hiện nay, công việc của Cát Phượng rất nhiều. Nó có thể giúp chị bớt
buồn nhưng những khi không làm gì chị có thấy lạc lõng trong cái thành
phố đông đúc này?- Có chứ, tôi sợ nhất mỗi khi về
nhà, đẩy cửa vào, thấy không có ai, tôi mở tivi lớn để phá tan sự im
lặng. Thời gian đó cũng qua rồi, hiện tại tôi sống với mẹ và con trai.
|
"Sau khi chia tay, tài sản lớn nhất của tôi là con trai" |
Lúctrước,
nếu biết phải về nhà chỉ có một mình, tôi chọn phương án ra đường, đến
nơi càng đông càng tốt. Tôi thích nhìn ngắm những đôi uyên ương hạnh
phúc, tôi vui và mừng cho họ. Tôi mượn niềm vui của người ta
làm tiếng cười cho mình.
- Như vậy Cát Phượng có khả năng vay mượn cảm xúc?- Cuộc sống nghệ sĩ vốn đã vay mượn rồi. Thực tế, không chỉ có nghệ sĩ
mới vay mượn cảm xúc đâu, có những người bình thường còn giỏi hơn nghệ
sĩ đấy chứ.
Khi tôi thấy người khác vui, hạnh phúc
là
tôi cười, đó là cảm xúc thật chứ không phải diễn. Tôi cũng từng trải
qua những khoảnh khắc như vậy, niềm vui của họ giúp những phút giây
ngọt ngào của đời tôi sống lại. Hơn nữa, đời người vốn ngắn ngủi, nhiều
áp lực nên phải biết tận dụng hạnh phúc từ những điều giản dị nhất.
-
Bao nhiêu năm trong nghề, lẽ ra chị phải quen với thị phi, với áp lực
cuộc sống của giới showbiz, thế sao chị lại để mình phải cảm thấy cay
đắng thế?- Tôi là người nổi tiếng nhưng thật ra bình dân lắm. Trong cuộc sống, tôi vẫn là một Cát Phượng như ngày nào.
Rời
sân khấu, tôi chẳng khác ai mấy, có những niềm vui đôi khi quá đỗi bình
thường so với người khác. Tuy nhiên, đó cũng chính là điểm khác của Cát
Phượng mà không phải nghệ sĩ nào cũng có.
- Con chị cũng đã năm tuổi
rồi. Ít lâu nữa cháu sẽ có định hướng nghề nghiệp. Sau những gì đã trải
qua, chị lo ngại cháu cũng theo nghệ thuật?- Tôi sẽ không cấm đoán con tôi bất cứ điều gì nếu cháu thích. Thậm chí,
tôi sẵn sàng truyền hết kinh nghiệm đời mình cho con. Tuy nhiên, tôi
phải rằng buộc điều kiện với cháu là đã chọn thì phải theo đến cùng,
không được bỏ giữa chừng.
Sau này nếu cháu lấy vợ, tôi cũng sẽ hỏi: “Con có thật sự yêu người này hay không?, Nếu không có cô ấy, con có sống được không?”. Đó là những vốn sống giúp cháu vượt qua được khó khăn mà tôi đã từng nếm trải, chứ không cấm đoán gì cả.
Như chuyện đời tôi, đến giờ tôi vẫn yêu Thái Hoà nhưng sống lại với
nhau là không được. Người ta nói: “Yêu nhau thì dễ, sống với nhau mới
khó…”
- Cát Phượng có e ngại cháu trưởng thành trong một gia đình thiếu gay dáng đàn ông, sẽ thiếu đi bản lĩnh, mạnh mẽ?- Tôi luôn tạo cho con tính tự lập. Cái gì làm được phải tự làm, nếu ngã
phải tự đứng lên và không được khóc. Tôi muốn con mình trở thành một
người đàn ông thực sự.
Theo Thế Giới Văn Hóa